(Vtrend.vn) Lo về biên chế lớp học của năm sau, không biết mình còn có cơ hội đứng lớp hay là nhận được quyết định cắt hợp đồng.

Đến nay đã bốn cái hè, bốn lần lo lắng, nhưng năm nay mọi chuyện trở nên khó khăn hơn vì tin tức cắt hợp đồng giáo viên của tỉnh Cà Mau.

Tôi không muốn cầu xin khi viết những dòng này, đơn giản chỉ muốn trải lòng. Bốn năm trôi qua, tôi đã có những thế hệ học trò khôn lớn, các em ra đi đến những khung trời mơ ước, còn chúng tôi ở lại đưa đò cho các thế hệ sau. Nhưng giờ sắp rời xa nghề, thấy sao “nghề đưa đò” lại bạc bẽo đến thế!

Thứ nhất vì lương thấp. Mỗi tháng tôi nhận được khoảng 3,5 triệu đồng. Phải thuê trọ, lo vợ con, các khoản chi phí khác với chỉ vỏn vẹn có bấy nhiêu tiền lương…

Người ngoài bảo giáo viên chúng tôi rất sung sướng, thu nhập cao vì dạy thêm. Nhưng nói theo quy tắc, có việc cấm dạy thêm. Tuy nhiên việc giáo viên vẫn dạy thêm là có nhưng họ phải nom nớp lo sợ: sợ thanh tra, sợ kỷ luật…

Bản thân tôi không dạy thêm, vì cũng sợ! Vậy nên với tất cả số tiền 3,5 triệu đồng phải chi tiêu đủ thứ, nếu may mắn không bệnh tật, dè sẻn vẫn không đủ sống.

Về thời gian của một giáo viên, nói thật, nghề của chúng tôi không lao động nặng, tuy nhiên cũng phải nhức đầu mỏi mắt với các hồ sơ, sổ sách, nào là kế hoạch giảng dạy, sổ sinh hoạt chuyên môn, sổ chủ nhiệm, sổ báo giảng, học bạ học sinh, sổ điểm cá nhân, sổ dự giờ…

Ngoài ra, mỗi năm phải có một sáng kiến kinh nghiệm. Tôi nghĩ nhà bác học, nhà khoa học cả đời họ chỉ cần một sáng kiến là đủ, còn giáo viên chúng tôi mỗi năm phải có một sáng kiến, thật phi lý. Lại bức xúc vì sáng kiến, tâm huyết của chúng tôi chỉ để nộp lên Sở GD-ĐT chẳng thấy áp dụng gì…

Bên cạnh đó, còn phải họp hành liên miên và phải tham gia đủ thứ phong trào của trường, ngành, của sở, bộ.

Thứ hai, trong thời gian công tác là thời gian chúng tôi cống hiến, đầu tư hi vọng, mơ ước, thời gian, công sức, kiến thức và cả tuổi trẻ, chúng tôi chấp nhận mức lương thấp chỉ vì muốn được yên thân.

Tuy nhiên khi tinh giản biên chế, cắt hợp đồng là ra đi tay trắng và lúc đó chúng tôi đã già hơn, đúng như câu nói “Lỡ thầy, lỡ thợ, lỡ công nhân”, không còn sức lực đủ để bươn chải cho việc làm khác cũng chẳng biết phải đi đâu về đâu cho những tháng năm còn lại…

Tôi viết ra đây không để cầu xin, chỉ để trải lòng với nghề mà bấy lâu chúng tôi cống hiến, chúng tôi dành cả thanh xuân, cuộc đời của mình cho nghề nhưng khi không còn giá trị sử dụng thì bị phủi một cách sạch trơn…

Cái nghề mà người ta vẫn tung hô là cao quý nhất nhưng sao càng nghĩ tôi càng thấy cay cay từ sống mũi?

Theo tuoitre.vn
Minh Xuan.