(Vtrend.vn) Sau một tuần căng thẳng, hãy bỏ chút thời gian đọc và cười!

 

Giữ Lại

– Thẩm phán: khi anh nhận được chiếc nhẫn này, tại sao anh không nộp cho cảnh sát?

– Bị cáo: Đâu cần thiết phải làm vậy, vì ở mặt trong chiếc nhẫn có ghi dòng chữ “Mãi mãi là của anh” mà.

 

Thoát chết nhờ thợ sơn

Một bác sĩ mới ra trường nói với vợ bệnh nhân:

– Bà gọi cho tôi muộn quá, rất tiếc là ông nhà đang hấp hối. Bà xem, hai bàn tay ông đã xám lại.

– Nhưng thưa bác sĩ, chồng tôi là thợ sơn, lúc nào tay ông ta cũng như vậy!

– Bác sĩ trẻ thở phào: Ra thế, may quá! Nếu ông nhà không làm nghề thợ sơn thì chắc đã chết rồi!

 

Không cần nắm tay nữa

Vợ than thở:

– Anh không còn yêu em nữa ư? Trước kia, chiều chiều anh thường ngồi cạnh và nắm tay em…

– Chồng phản đối: Nhưng em yêu, từ khi chúng ta bán cây đàn piano đi thì điều đó không còn cần thiết nữa.

 

Ba chàng nói khoác

Có 3 chàng sinh viên nói khóac nổi tiếng ở ba trường Đại học: Tổng Hợp, Bách khoa, Sư Phạm gặp nhau ở một quán nước. Sau một hồi hàn thuyên đủ thứ, ba chảng đều than thở về đời sống gian khổ của sinh viên.
– Anh học ở Tổng Hợp bảo: Bữa cơm sinh viên trưởng tớ ngay cả ruồi nó cũng không thèm đụng vào.
– Anh học Bách Khoa bảo tiếp luôn: Còn ở trưởng tớ thì ruồi cũng phải đánh nhau với sinh viên để tranh cướp từng hạt cơm. Lắm lúc những chú ruồi gầy còm đang nghẹn ngào nuốt những hạt cơm cứng như đá mà tớ thương quá .
– Anh học Sư Phạm, suốt câu truyện chỉ im lặng nay mới lên tiếng :Trường của các cậu thế là còn khá lắm. Ở trường tớ ấy à, cứ vào nhà bếp sau bữa ăn nào thế nào cũng thấy vài chú ruồi đang nằm hấp hối trên những cái đĩa đã trơn bóng, mắt đầy lệ, miệng than thở: “Đói quá, đói quá” và sau đó thì tắt thở.

Bộ râu đem lại niềm tin

Sắp phải trải qua một ca phẫu thuật khá nặng nên lúc bước lên bàn mổ, bệnh nhân rất lo lắng. Khi tiến hành gây mê, bác sĩ trấn an anh ta:

– Anh đừng lo, tất cả rồi sẽ ổn thôi. Anh có nhìn thấy bộ râu của tôi không? Khi thức dậy, anh sẽ thấy tôi vẫn ở bên anh với bộ râu này.

– Bệnh nhân bắt đầu ngấm thuốc mê, bộ râu của bác sĩ nhoè dần và đi vào giấc ngủ. Khi mơ màng tỉnh lại, quả nhiên hình ảnh đầu tiên con bệnh cảm nhận được vẫn là bộ râu. Nhớ đến điều bác sĩ đã nói, anh run rẩy quờ lấy bàn tay ông ta:

– Ôi! Ông bác sĩ có chòm râu phúc hậu, cảm ơn ông đã đem lại niềm tin cho tôi.

– Thôi nào, con hãy bình tĩnh, mọi chuyện đã qua rồi. Ta là Thánh Pierre!

(Sưu Tầm)